Snack's 1967
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Yên Chi Thượng Hoa


Phan_17

“Tình Khuynh, Tình Khuynh... Ngươi nghe thấy ta không?” Oản Oản vỗ vỗ mặt Tình Khuynh, nhìn bộ dáng mê tình của hắn, cũng có vài phần đau lòng.

“Ưm... Thật là khó chịu... A...” Nơi bị tay Oản Oản đụng vào cảm giác như bị sâu cắn, vừa đau vừa ngứa, khó chịu khiến toàn thân Tình Khuynh vặn vẹo, lại suy yếu vô lực.

Nhìn người trên giường ấm như một báu vật: tóc đen xõa tung, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch, hàng lông mi dày cong cong che lại con ngươi mắt, toàn thân phấn hồng, hai quả anh đào hồng hồng chói mắt trên lồng ngực trắng nõn, khẽ nhấp nhô lên xuống theo hô hấp; chân dưới mở rộng ra, đệm giường ngay chỗ đó bị nguồn nước không biết tên làm thấm ướt, không biết là mồ hôi hay là khụ khụ... bị cái gì khác. Oản Oản hít sâu một hơi, thấy trên người quá thơm rồi, liền chuẩn bị xuống giường, trước thay quần áo cái đã, bộ y phục trên người này là nàng đem theo từ Tầm Hương lâu tới, vốn là muốn mặc vào đêm đầu tiên sau lễ hoa, kết quả không nghĩ tới, hôm nay mới mặc vào.

“Oản Oản... Đừng...” Góc váy chợt bị Tình Khuynh nắm giữ, không muốn nàng rời đi.

“Tình Khuynh, đừng gấp, ta đi thay quần áo a.” Nghĩ là Tình Khuynh đã hơi tỉnh táo, Oản Oản vội ngồi xuống trấn an.

“Đừng chạm vào Oản Oản, đừng chạm vào nàng, các ngươi... các ngươi đừng chạm vào nàng, ta... ta sao cũng được.” Toàn thân Tình Khuynh run rẩy, như là đang khẩn cầu ai, thân mình uốn éo thành một độ cong, như theo bản năng đang câu dẫn ai đó.

“Không sao rồi, Tình Khuynh, không sao rồi, chúng ta ra rồi, bọn họ không chạm vào ngươi, cũng không chạm vào ta, không sao...” hốc mắt của Oản Oản nóng lên, ngồi trở lại trên giường ấm, ôm Tình Khuynh vào lòng, vỗ về tấm lưng trần của hắn, thấp giọng lập đi lập lại.

Editor: chương này khó quá đi, ta thật sự là không rành mấy cái công – thụ này a, ta có bao giờ đọc đam mỹ đâu mà biết, có gì thông cảm nha. (_ _!)

Chương 34

“Ưm... Muốn... A...” không biết có phải là Tình Khuynh hiểu lời giải thích của Oản Oản hay không, mà chỉ cảm thấy thân mình hắn thả lỏng, khẽ mở mắt, không còn cứng ngắc như vừa rồi, ngược lại càng mềm mại, nhào thẳng vào lòng Oản Oản.

“Phì, ngươi muốn phía trước, hay muốn phía sau a.” Oản Oản bị ánh mắt vô thần lại ướt át của hắn chọc cười, không biết sao liền véo mạnh ngực Tình Khuynh một cái, còn đùa giỡn.

“Đều... Đều muốn...” Tình Khuynh ở trong lòng Oản Oản, ngẩng đầu, bĩu môi nhìn Oản Oản, vô thức làm nũng, giống như đang thúc giục nàng, nhanh chóng giải phóng bản thân.

“Ặc...” cảm thấy Tình Khuynh đã hoàn toàn mơ hồ, Oản Oản bị chính mình đùa giỡn bế trụ, chỉ có thể thở dài một tiếng nói: “Thật xấu hổ, ta không có cái vật công năng kia, nếu có, ta đã sớm ‘thượng’ ngươi rồi, còn để cho phía dưới vất vả như vậy sao.”

Bất đắc dĩ, Oản Oản cởi áo khoác dài bên ngoài, bên trong chỉ mặc áo váy thắt ngang ngực đời Đường, lộ ra cánh tay và xương bả vai, chậm rãi đặt Tình Khuynh nằm lên giường ấm.

Đối với chuyện kế tiếp, Oản Oản có kinh nghiệm, nàng cũng từng hầu hạ không ít người, nhưng là lần đầu tiên nàng hầu hạ một thiếu niên bị thuốc, hơn nữa thiếu niên này còn là ‘thụ’, điều này khiến Oản Oản có chút khó giải quyết, tuy rằng kiếp trước cũng biết qua mấy chuyện cho nam vs nam gì đó, nhưng đó dù sao cũng là trong truyện tranh và tiểu thuyết, lúc này thực tế thao tác, có chút khó khăn.

Vì thế, trong tình thế rối rắm, Oản Oản chuẩn bị áp dụng phương thức bình thường nhất với thiếu niên sắp nghẹn đến điên này, bởi vì nàng thật sự không thuyết phục được mình đi mát xa tuyến tiền liệt* của một nam nhân.

(* tuyến tiền liệt của nam ở sau hậu môn, khụ khụ... tức là đi vào phía sau a =.=‘‘)

Nằm lên người Tình Khuynh, lỗ tai Oản Oản có chút nóng, thiếu niên này thật sự rất đẹp, làm cho người ta có loại xúc động muốn hủy hoại, khó trách sao ba con lợn kia điên cuồng như vậy. Nhoài người xuống, Oản Oản vươn đầu lưỡi, lượn vài vòng trên người Tình Khuynh, loại phương thức mát xa này, rất nhanh đã khiến cho Tình Khuynh run lên, miệng càng rên to hơn nữa.

“Đừng nóng vội, đừng nóng vội, ngươi từ từ sẽ đến được a...” Oản Oản cảm giác được chỗ đùi của mình bị một hung khí bức ép, liền nhịn không được mở miệng chửi thề hai câu, cũng không quan tâm đương sự có nghe được hay không.

“Muốn, ừm... Cho ta... Cho ta... Oản Oản... ừm...” có lẽ Tình Khuynh biết ở trên người hắn là Oản Oản, mà không phải người kia, cho nên hắn càng kích động đẩy đẩy hạ thân, lại không tìm thấy đường ra, nên khó chịu lẩm bẩm.

“Dạ dạ... Thiếu gia.” Không nề hà, Oản Oản từng chút từng chút hôn từ ngực Tình Khuynh xuống, gặp quả anh đào, còn cắn cắn cái vài cái, cánh tay phải còn lại không chống lên giường, dò xét đi xuống, bắt được hung khí muốn tập kích mình.

“A...” Bị người nắm chặt, Tình Khuynh rốt cuộc nhịn không được, thân thể kịch liệt nảy lên vài cái, lại nằm lại xuống giường, run càng lợi hại.

Oản Oản không để ý hắn, miệng không ngừng lại, tỉ mỉ hôn đến đùi trong của hắn, tay nắm chặt, lúc nhanh lúc chậm, xoa nắn khiến Tình Khuynh lay động hông, vừa thoải mái vừa thống khổ kêu, hai tay vô lực khoác trên giường, ngay cả ánh mắt cũng tan rã.

Rất nhanh, có lẽ là do tác dụng của thuốc, trong tay Oản Oản chợt dừng lại, một thứ mùi tanh tưởi bừng lên, phun lên thân thể thiếu niên, ngay sau đó là run rẩy co giật khó có thể kháng cự, dần dần, thiếu niên bình tĩnh lại, chỉ còn dư lại tiếng rên khẽ khẽ đầy thoải mái.

Oản Oản thở phào nhẹ nhõm, dùng trung đơn của Tình Khuynh lau khô thân thể cho hắn, liền bước ra màn che, thay đổi một bộ áo váy thắt lưng cao bình thường, vừa chuẩn bị định ra cửa gọi nước, liền nghe thấy tiếng kêu của Tình Khuynh ở trên giường ấm lại vang lên.

“Không phải chứ...” Oản Oản lắc lắc đầu, một lần nữa trở về giường, nhìn Tình Khuynh lại bắt đầu vặn vẹo, buồn bực nói.

“A... Còn muốn... Oản Oản, Ô ưm... Muốn...” Tình Khuynh vô lực nghiêng đầu, hai mắt nhìn Oản Oản trên giường, nhất thời tỏa ra ánh lửa ngắn ngủi, sau đó lại đắm chìm trong dục xọng vô tận.

“Muốn... Muốn cái đầu ngươi a...” Oản Oản nhịn không được mắng một câu, ba con lợn kia thật sự là muốn làm chết Tình Khuynh a, tình trạng này nếu thực sự bị ăn, chỉ sợ ba con lợn kia cũng cũng không đủ cho Tình Khuynh tiêu phí, đến lúc đó thật sự là sẽ bị nghẹn chết.

Bàn tay lại nhận mệnh, Oản Oản lại bắt đầu lặp lại công việc vừa nãy, chính là hôn mạnh hơn, khiến lần thứ hai của Tình Khuynh rất nhanh kết thúc.

Cũng không biết qua bao lâu, Tùy Ý vừa nghe thấy Oản Oản ở bên trong gọi hắn, hắn vội vàng tiến vào, chỉ thấy tấm màn che trên giường buông xuống, cho nên cũng không dám tiến lại gần, chỉ đứng chờ ở ngoài giường ấm, nào ngờ bên trong truyền đến thanh âm, khiến hắn mặt đỏ tai hồng, chân tay luống cuống, thầm nghĩ nhanh nhận công việc rồi trở ra.

“Không cần, ô ô ô... Oản Oản, ta không cần, a... A...” Rõ ràng chính là tiếng của công tử, cổ họng đã có chút khàn rồi.

“Tùy Ý, đệ đi tìm Tôn đại phu, càng nhanh càng tốt.” Giọng của Oản Oản không mang một tia sắc thái, vẫn bình tĩnh như ngày thường.

“A, a, Được!” Tùy Ý thưa dạ, quay đầu nhanh chân bỏ chạy, trong lòng lại suy nghĩ, mới vừa rồi công tử cùng Oản Oản tỷ tỷ, rốt cục là đang làm gì nhỉ.

“Oản Oản, không được, ta thật sự không được, Ưm... Ta sắp chết, ô a...” Tình Khuynh vô lực đẩy tay Oản Oản, hai chân muốn khép lại nhưng không được, thống khổ thấp giọng hô.

Oản Oản thần sắc ngưng trọng nhìn Tình Khuynh, trong tay lần này phun ra lại mang theo tơ máu, đây không phải xuân dược bình thường, chỉ sợ là độc dược cũng không nói quá, tình trạng này mà không dừng lại được, chưa đến buổi tối, Tình Khuynh liền mất mạng.

Nhưng đợi Oản Oản buông tay ra, Tình Khuynh lại nhịn không được dán lên lại, lúc này trên giường đã sớm thành một mảnh hỗn độn, nơi nơi tràn ngập mùi gay mũi, nhất là Tình Khuynh, cứ như vừa vớt từ trong nước ra vậy.

Lần này Tùy Ý rất nhanh chân, ngay lúc Oản Oản đang xử lý cho Tình Khuynh ổn thỏa, Tôn đại phu đã đến, không chớp mắt một cái đi đến bên giường, cau mày nhìn tình huống của Tình Khuynh, sờ lên mạch môn, không khỏi liếc mắt nhìn Oản Oản một cái.

“Cũng may ngươi biết tiến lui.” Tôn đại phu nghiêm mặt, vuốt vuốt râu, lại hỏi: “Là xuất huyết sao?”

Oản Oản sắc mặt không thả lỏng trả lời: “Dạ, tơ máu.”

“Ừ, trước cứ giải độc tố đã, sau đó nên dưỡng nguyên khí, còn kịp.” Tôn đại phu dứt lời, buông tay Tình Khuynh, còn nói thêm: “Ta đi kê đơn thuốc, sắc thuốc xong lập tức uống vào, nhớ kỹ trong một tháng không thể sinh hoạt vợ chồng.”

Oản Oản gật gật đầu, bảo Tùy Ý đi theo ra ngoài, mình thì bưng chậu nước, rửa sạch lớp son phấn, rửa sạch tay, rồi mở cánh cửa sổ khép hờ ra, mãnh liệt hít một hơi khí lạnh, để mùi hương nồng đậm trong ngực vì Tình Khuynh mà động tình phát ra theo gió tán đi, lúc này mới trở lại bên giường, cầm tay Tình Khuynh.

“Oản Oản... Ta không muốn, không muốn...” Tình Khuynh lại lâm vào hôn mê, lại còn mê sảng.

Oản Oản chỉ nắm chặt tay Tình Khuynh, bình tĩnh nhìn vẻ mặt ửng hồng của hắn, không nói được lời nào.

Lại một lát sau, Tùy Ý bưng thuốc đến, thấy Oản Oản ngồi trên giường, liền đi đến thấp giọng nói: “Ca ca đã trở lại, mang theo Tưởng công tử và còn có một vị Trần công tử, Oản Oản tỷ tỷ muốn ra gặp không?”

Oản Oản không đáp lời, chỉ nhận bát thuốc từ tay Tùy Ý, cẩn thận đút cho Tình Khuynh, đợi một lát sau, thấy Tình Khuynh thật sự đã thở đều đều, yên ổn ngủ rồi, mới đứng dậy đi ra phòng.

“Bọn họ giúp xử lý ra sao?” Oản Oản tương đối quan tâm đến vấn đề giải quyết hậu quả.

“Dạ, ca ca nói hết thảy đều đã được giải quyết.” dù sao Tùy Ý còn nhỏ, chuyện của Tình Khuynh từ đầu tới đuôi, chỉ biết công tử bị người xấu khi dễ chứ không biết rõ ràng, chính là người khác bảo thằng bé nói lại cái gì, nó liền nói cái đó, về phần có hiểu hay không, cũng không ở trong phạm vi lo lắng của mọi người.

“Được.”

Đi theo Tùy Ý đến sương phòng của viện, Oản Oản chỉnh trang đầu tóc quần áo trên người một chút, liền cung kính tiến vào.

“Thỉnh an hai vị lang quân.” Oản Oản cúi đầu, hai tay gập lại, quỳ gập người xuống, hiện tại bọn họ không phải khách làng chơi, không thể gọi là công tử.

“Cô nương không cần khách khí, mời ngồi.” Tưởng Hộ Châu vui vẻ cười nói.

“Vâng.” Oản Oản đứng dậy, tiến đến tấm phản đơn đặt trước mặt bọn họ, quỳ lên, vẫn không ngẩng đầu.

“Ngươi cứ yên tâm đi, mọi chuyện chúng ta đều đã xử lý xong rồi, lần này kỳ thực cũng là chúng ta sơ sót, không ngờ Sĩ Học lại đưa tới phiền phức lớn như vậy, cũng không ngờ phủ Hiếu Liêm Hầu lại trắng trợn táo bạo như vậy.” Tưởng Hộ Châu vốn có một chút hảo cảm với Oản Oản, đặc biệt người bên gối thường xuyên nhắc tới muội muội ở cùng trong lâu này, cũng khiến hắn có ấn tượng với Oản Oản không ít.

“Đứng sau phủ Hiếu Liêm Hầu là Thái hậu, tất nhiên bọn chúng mới có thể ngông cuồng như thế.” Thanh âm có chút quen thuộc, Oản Oản thoáng nâng mắt, phát hiện hắn chính là quý công tử từng ở trong Tầm Hương lâu đánh giá cầm nghệ của mình.

“Bá Thành, chẳng lẽ ngươi sợ hắn?” ánh mắt nhỏ của Tưởng Hộ Châu chớp chớp mấy cái, cười trêu tức.

“Bất quá chỉ là một thứ tử thôi, không đủ khiến ta sợ hãi.” Vị quý công tử kia hôm nay bận một thân thâm y vàng nguyệt, cổ tay áo được thêu hoa văn thú diện bằng chỉ bạc, hôm nay đến không đội phát quan màu vàng, mà là buộc lên một dải buộc tóc cùng màu với cổ tay áo, thiếu đi vài phần xa hoa, nhiều hơn vài phần nho nhã.

“Ta đoán bọn chúng cũng muốn thông qua việc này xem thử phản ứng của chúng ta, lại đúng lúc Thế tử không có ở đây, khiến cho chúng ta một phen không kịp trở tay.” Tưởng Hộ Châu nện một quyền lên bàn nhỏ, hất miệng bất mãn nói.

“Không sao, vẫn vượt qua được, chuyện này ít nhiều là nhờ Oản Oản cô nương.” Trần Mạnh Trì nhìn Oản Oản đang cúi đầu, bình tĩnh nói.

“Đúng vậy!” Tưởng Hộ Châu nhướng lông mày, híp đôi mắt nhỏ hỏi: “Tình Khuynh công tử không sao chứ?”

“Công tử nhà ta đã không sao, đa tạ nhị vị lang quân quan tâm.” Oản Oản không kích động, cũng không ảo não, chỉ dùng giọng nói thanh thanh lành lạnh nói.

“Nếu như vậy, chúng ta cũng không tiện ở lâu, Vĩnh Phong, ngươi đưa ba người kia hồi phủ trước đi, ta cũng nên về phủ Trưởng công chúa rồi.” Trần Mạnh Trì buông cái chén trong tay, dùng giọng điệu ‘không cho phép từ chối’ nói.

“A! Được, cũng đúng, sắp hết năm rồi, nãi nãi ngươi không nhìn thấy ngươi lại đi tìm.” Tưởng Hộ Châu đảo con ngươi mắt, nhìn nhìn Trần Mạnh Trì một chút, lại nhìn nhìn Oản Oản một cái, khe khẽ cười, liền đứng bật dậy, vừa đi vừa nói: “Oản Oản cô nương, về sau có thể đến phủ của ta chơi một chút a, Cầm Song rất nhớ ngươi đó.”

“Vâng ạ.” Oản Oản tất nhiên là chấp nhận theo lễ, về phần đi hay không đi, còn xem chính nàng.

Chờ Tưởng Hộ Châu đi ra ngoài, Trần Mạnh Trì cũng đứng lên, Oản Oản vội vàng đi theo phía sau hắn, chuẩn bị tiễn hắn ra ngoài, vừa bước đi vài bước, hắn liền ngừng lại.

“Ngươi... sống tốt chứ?” Trần Mạnh Trì nghĩ nghĩ một chút, nghiêm túc hỏi.

Oản Oản lặng lẽ bước lùi về sau một bước, không muốn cách hắn quá gần, chỉ cúi đầu nói: “Tốt lắm ạ, mọi người đều rất tốt với ta.”

“Nếu về sau lại có chuyện gì, không cần tự bản thân đứng ra, cứ đến phủ Trưởng công chúa tìm ta.” Trần Mạnh Trì thoáng chần chờ một lúc, kiên định nói.

“Trần công tử...” Oản Oản nghi hoặc ngẩng đầu, nhìn bóng lưng của hắn.

“Vốn dĩ, nãi nãi ta chuẩn bị chờ ngươi mười lăm tuổi, sẽ để ta đến phủ nhà ngươi cầu hôn, ngươi hồi nhỏ, ta đã gặp qua...” Trần Mạnh Trì nói xong, liền sải bước nhanh ra ngoài.

Oản Oản cũng không đuổi theo, chỉ nhìn theo tấm rèm cửa bị hất ra rồi buông xuống lại, đây cũng là một nam nhân đã từng thiếu chút nữa cưới mình, tuy rằng nàng không thể lý giải cháu ruột của phủ Trưởng công chúa vì sao lại muốn cưới nữ nhi của một Vũ Vệ tướng quân, nhưng dẫu sao cũng thiếu chút nữa là thành, cũng khiến lòng nàng có hơi giật mình.

Sau đó, Oản Oản tự giễu, ‘thiếu chút nữa’... thì vẫn là thiếu, bọn họ đã hữu duyên vô phận, thì cũng giống như Trịnh Ngọc Tập vậy, phủ Trưởng công chúa sẽ không cho chuộc một quan kỹ làm thiếp, cũng sẽ không chuộc nàng ra ngoài làm ngoại thất, cho nên Trần Mạnh Trì chỉ có thể vụng trộm quan tâm nàng, chỉ vì nàng từng thiếu chút nữa trở thành vị hôn thê của hắn, hắn... thật sự là một người tốt, làm nương tử của hắn, hẳn sẽ rất hạnh phúc.

Oản Oản thẳng lưng, vén rèm bước ra ngoài, đi theo hướng ngược lại với Trần Mạnh Trì, cũng giống như con đường trong cuộc đời của họ vậy, mặc dù từng gặp gỡ, cũng sẽ dần dần xa lạ, chỉ để lại cho nhau hồi ức để đối phương thỉnh thoảng nhớ lại mà thôi.

Chương 35

Tình Khuynh ngủ vẻn vẹn ba ngày, trong ba ngày này, có khi nóng lên, có khi lại rét run, vật vã đến chiều tối ngày thứ ba mới tỉnh táo lại, sau khi để Tôn đại phu xem qua, nói độc đã được giải hết, chỉ cần tĩnh dưỡng cho tốt là sẽ bình phục.

“Oản Oản...” Tình Khuynh xấu xa cọ cọ bả vai Oản Oản, lấy lòng nói.

“Chuyện gì?” Oản Oản đang gấp quần áo của Tình Khuynh, chuẩn bị bỏ vào trong ngăn tủ.

“Mấy ngày nữa chúng ta đi xem Hội chùa đi.” Tình Khuynh uốn éo người, ánh mắt lóe lóe cười nói.

“Thân thể ngươi còn chưa khỏe hẳn, đi hội chùa cái gì.” Oản Oản liếc hắn một cái, không đồng ý nói.

“Không sao đâu, sắp hết năm rồi, đến lúc đó Hội chùa vui lắm.” Tình Khuynh có ý đồ muốn dùng các tiết mục hội chùa dụ Oản Oản.

“Không đi, đông người như vậy, đến lúc đó lại lạc nhau, phiền chết.” Oản Oản đẩy Tình Khuynh ra, cầm quần áo để vào trong ngăn tủ.

“Không sao đâu, đi sát vào nhau, lúc về lại ngồi xe ngựa, được không?” Tình Khuynh tựa vào trên đệm, năn nỉ nói.

“Ngươi đủ rồi đó, chuyện lần trước, cũng chưa dọa đến bệnh sao, ngươi còn đi hội chùa, đến lúc đó vạn nhất gặp người Hồ gì đó cướp đi làm tiểu thiếp, ta cũng không biết đi đâu tìm ngươi.” Oản Oản không chút lưu tình đả kích nói, tên này còn chưa nhìn ra sao, sao mà còn mê muội như vậy.

“Ai da, đó là người ta có chuẩn bị sẵn muốn hại ta, ta cũng không còn cách nào a, vả lại, không phải ta còn có ngươi sao.” Thấy Oản Oản ngồi trở lại trên giường, Tình Khuynh ôm chầm lấy cánh tay Oản Oản, đong đưa nói.

“Ngươi không sợ họ lần trước đã đánh mất mặt, lần này lại chặn chúng ta ở ngoài viên sao.” Oản Oản tức giận trừng mắt liếc hắn một cái, cầm lấy trần bì* bỏ vào miệng nhai.

(* trần bì: vỏ quýt sấy khô để lâu, một vị thuốc đông y)

“Bọn họ á? Sợ là hiện tại cũng không có gan...” nhắc tới ba người kia, đôi mắt Tình Khuynh tối sầm lại, thấp giọng nói, trên người tản ra một cỗ lệ khí không giải thích được.

“Mặc kệ, ngươi đó, nghỉ ngơi thật tốt cho ta, chùa chiền cái gì, đừng mơ.” Không thấy được sự khác thường của Tình Khuynh, Oản Oản cũng nhét trần bì vào miệng Tình Khuynh, sau đó phủi tay, chuẩn bị đi xem Kim Ngân đã trở lại chưa, nàng thế mà rất hiếu kỳ rượu đồ tô* ở nơi này.

(* đồ tô: tên một loại rượu thời xưa)

“Vậy Tết nguyên đán chúng ta không đi hội chùa, thì tết Nguyên Tiêu đi ngắm hoa đăng đi.” Vừa thấy Oản Oản phải đi, Tình Khuynh vội vàng kéo mép váy nàng, bất đắc dĩ chọn cái sau.

(*tết Nguyên Tiêu: rằm tháng Giêng âm lịch)

“Nói sau đi!” kéo váy lại, Oản Oản dẩu môi đi ra.

Vừa bước vào phòng bếp, đã nhìn thấy Ngân Hạp đang lúi húi cầm bút vẽ cái gì đó lên một tấm ván gỗ đào, Oản Oản tò mò, nhô đầu qua, hình như là vẽ một người.

“Ai vậy a?” Oản Oản chưa bao giờ thấy những tập tục này, không khỏi hiếu kỳ hỏi.

“Là Thần Đồ*, có thể đuổi tai tránh nạn.” Ngân Hạp cười ngây ngô, đưa tấm ván gỗ đào qua.

Nhìn trái nhìn phải, không biết là thời đại này phong cách vẽ bất đồng, hay là Ngân Hạp tay nghề quá kém, Oản Oản chỉ có thể nhìn ra trên tấm ván gỗ vẽ một người, còn lại thì chịu.

“Cứ vẽ như vầy là được sao?” Oản Oản xem không hiểu, cũng không xem nữa, chỉ thuận miệng hỏi một câu.

“Không phải, còn phải vẽ Úc Lũy* nữa, một đôi a!” Ngân Hạp cúi đầu, tiếp tục cặm cụi vẽ.

(* Thần Đồ, Úc Lũy: dân gian gọi là môn thần, Thần Đồ vẽ bên cửa trái, Úc Lũy vẽ cánh cửa phải, để xua đuổi ma quỷ)

“Mừng năm mới đều phải vẽ cái này sao?” Oản Oản cảm thấy thú vị, năm mới ở nơi này, tuy là mồng một tháng giêng, nhưng cũng không gọi là Tết âm lịch, mà gọi là Tết nguyên đán, bất quá ngẫm lại thì kiếp trước từ sau Cách mạng Tân Hợi mới đổi tên thành ‘Tết âm lịch’.

“Ở quê của đệ, năm mới còn phải vẽ gà trên cửa nữa cơ!” Ngân Hạp vừa vẽ vừa nói, khuôn mặt bị lửa ở bếp lò phả lên đỏ rực.

“Thật nhiều phong tục.” Oản Oản cảm thán nói, kiếp trước có rất nhiều thứ vì đủ loại nguyên nhân mà đơn giản hoá đi, hơn nữa đây là lần đầu tiên Oản Oản ăn mừng năm mới ở nơi này, ngoại trừ màn thầu và thịt khô là cần có, những phong tục khác cần có ở nước Thần nàng quả thật là không biết.

“Trước kia Oản Oản tỷ chưa chuẩn bị qua Tết nguyên đán sao, không sao... phòng bếp lớn sẽ chuẩn bị cho chúng ta các loại bánh tròn như bánh gạo, rượu tiêu bách, rượu đồ tô thì chỗ đại thúc gác cổng có chuẩn bị cho chúng ta rồi, chúng ta cũng phải chuẩn bị canh đào, mâm ngũ quả, bánh canh này nọ nữa.” Ngân Hạp nhìn vẻ mặt ngây thơ của Oản Oản, lại hảo tâm giải thích nói: “Canh Đào chính là cành đào, lá đào, thân đào nấu thành canh; mâm ngũ quả chính là hành, tỏi, tiêu, gừng, hạt cải hợp lại thành một mâm, đương nhiên nếu tỷ tỷ không thích ăn, cũng có thể thêm vào chút trái cây rau quả trong mùa mà chúng ta có. Bánh canh kỳ thực chính là bánh bột ngô nấu với nước lèo. Những thứ này đều ăn để mang lại may mắn.”

(* canh đào: người xưa có tục năm mới uống canh đào để trừ tà; bánh canh: là một loại mì nước, nhưng mì ở dạng miếng, không phải dạng sợi)

“À ừ, thì ra là như vậy a.” Oản Oản khiêm tốn nghe thật cẩn thận, liền suy nghĩ: không đến vài ngày nữa là Tết nguyên đán rồi, nhiều thứ trừ phòng bếp lớn chuẩn bị cho, chúng ta cũng phải tự chuẩn bị vài thứ.

“A, đúng rồi, cái này tặng cho tỷ tỷ và công tử.” Ngân Hạp bỗng nhiên lấy ra hai viên tròn tròn từ trong lòng ra, đều được bọc dây lại, đen thùi lùi không biết là cái gì.

“Cái này...” Oản Oản cầm lấy, ngửi ngửi một chút, có mùi thuốc.

“Đây là quỷ hoàn, mồng một tháng giêng mang theo bên người, để tránh quỷ.” Ngân Hạp cười toe toét nói.

“Cám ơn đệ.” Oản Oản nhét quỷ hoàn vào trong lòng, cảm thấy lồng ngực ấm áp.

Lúc này, Kim Hạp ôm một cái vò đi tới, Tùy Tâm phía sau cũng ôm một cái vò giống vậy, hai người đầu đầy mồ hồi, dù sao cũng còn là đứa bé, công việc tốn thể lực này cũng có chút miễn cưỡng.

“Phù, đó là một rượu đồ tô, rượu tiêu bách còn phải chờ vài ngày nữa.” Kim Hạp lau mồ hôi, đặt mông ngồi xuống, thở phì phò nghỉ ngơi.

“Đây là tương mà đại thúc cho chúng ta ướp đồ ăn, nói là đừng ăn rau không, làm một ít thịt luộc, chấm chấm, ăn rất ngon.” Tùy Tâm nhìn tương, thèm thuồng liếm liếm miệng nói, khiến mọi người đều cười ha ha.

“A, đúng rồi, đại thúc nói tỷ tỷ có thư đấy.” Kim Hạp rốt cục cũng lớn tuổi hơn một chút, nên trí nhớ cũng tốt hơn, Tùy Tâm nhắc đến đại thúc, hắn liền sực nhớ ra.

“Tỷ ư?” Oản Oản trừng mắt, tim đập thình thịch, tay cũng nắm lại thành quyền.

“Nói là người nhà tỷ tỷ đưa tới.” Kim Hạp nghĩ nghĩ lại một chút rồi xác định.

“A, được, tỷ đi ngay.” Oản Oản tâm hoảng ý loạn đi ra ngoài, ngay cả chuyện vừa nãy muốn bảo họ đem ít rau củ khô trong hầm lên cũng quên mất.

Mơ màng ngây ngốc đi đến cổng hông, Oản Oản hiển nhiên có chút không tự chủ được, đây rốt cục là ai gởi thư đến? Là của tỷ tỷ gởi đến ân cần thăm hỏi ngày tết nhất bình thường hay là tin tức từ chỗ thúc thúc, muốn sắp xếp ngày đưa mình ra? Oản Oản không biết nên chờ mong hay là nên do dự, nàng đã cùng Tình Khuynh dây dưa quá mức, nàng không biết nếu Tình Khuynh biết mình phải đi, sẽ có phản ứng gì.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50
Phan_51
Phan_52
Phan_53
Phan_54
Phan_55
Phan_56
Phan_57 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .